Hồi đầu tháng này, Chính phủ Pháp báo cáo ngân sách nước Pháp có những con số như sau tỏ rõ tình hình tài chính túng bấn của Pháp:

Từ năm 1952 đến nay, khoản thu mỗi năm không đến 3 triệu 50 vạn triệu phrăng. Khoản chi thì năm 1952 là 3 triệu 40 vạn 9 nghìn triệu phrăng, năm 1955 tăng đến 4 triệu 4 nghìn triệu.

Năm 1952, ngân sách thật sự thiếu hụt 6 vạn 9 nghìn triệu.

Năm nay, ngân sách thật sự thiếu hụt 54 vạn 8 nghìn triệu.

Năm sau, sẽ thiếu hụt 65 vạn 4 nghìn triệu.

Giá trị 1 đồng phrăng năm nay sụt xuống chỉ bằng 1 hào năm 1945.

Tài chính càng ngày càng khó, nhưng chi phí quân sự lại mỗi năm mỗi tăng:

Năm 1955 là 94 vạn 5 nghìn triệu.

Năm 1956 là 94 vạn 8 nghìn triệu.

Tuy tài chính chật vật như vậy, năm nay Pháp vẫn cố “giúp” Ngô Đình Diệm 6.400 triệu phrăng. Diệm dùng số tiền của Pháp để tuyên truyền chống Pháp!

Thật là:

Mất tiền rồi lại thua thâm,

Để cho chúng bạn tri âm chết cười.

C.B.

-----------

Báo Nhân Dân, số 527, ngày 12-8-1955, tr.2.

Tin liên quan

Địa phương giàu, cả nước mạnh. Cả nước mạnh, địa phương giàu

Địa phương giàu, cả nước mạnh. Cả nước mạnh, địa phương giàu

Tôi rất tâm đắc với nội dung bài xã luận “Dân giàu nước mạnh; nước mạnh dân giàu” đăng trên báo Nhân Dân ngày 5/3/1988. Quan điểm về quan hệ kinh tế - xã hội giữa một người, một nhóm, một tập thể với cả nước, cả xã hội đã được trình bày rõ. Ở đây tôi muốn nêu một khía cạnh khác về mối quan hệ giữa cả nước và một địa phương, mà địa phương là bộ phận hợp thành của cả nước.